Loading, please wait..

Sống sao cho “chắc”, chứ đừng “chói” rồi tắt

Lướt mạng dạo này chóng cả mặt anh chị em nhỉ? Hôm nay thì người này được tung hô lên tận mây xanh, mai đã thấy bị “bóc phốt” không còn manh giáp. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức mình có cảm giác như “lòng người” giờ dễ thay đổi như thời tiết Thái Nguyên vậy.

Nhưng mà, mình thử dừng lại một chút mà ngẫm xem: mấy cái ồn ào đó thực sự kéo dài được bao lâu? Vài ngày, một tuần là cùng, rồi đâu lại vào đấy. Dân tình lại có “món” mới để hóng.

Chính cái vòng xoáy “sớm nở tối tàn” này làm nhiều người cứ ham nổi tiếng thật nhanh, để rồi cũng bị dập cho tơi tả nếu lỡ vướng vào chuyện gì đó.

Giữa cái “chợ” ồn ào đó, tôi luôn giữ cho mình một cái la bàn, một cách sống mà tôi gọi là “Ảnh hưởng thầm lặng”. Tức là cái “chất” của mình nó tỏa ra từ từ, thấm lâu, chứ không phải kiểu “pháo hoa” nổ một cái rồi thôi.

Cái giá của việc “Nổi tiếng sau một đêm”

Cái “mác” nổi tiếng vay mượn

Nổi tiếng nhanh nó giống như cây lúa non bị phun thuốc kích phọt. Nhìn thì to mã, trổ bông nhanh đấy, nhưng bên trong thì rỗng tuếch, hạt lúa ăn nhạt thếch. Gió to một cái là gãy rạp hết.

Lúc đầu thì sướng thật: follow tăng vù vù, hợp đồng quảng cáo bay tới tấp. Nhưng khi người ta hết tò mò rồi, họ lại đi tìm cái mới để xem. Lúc đó mình mới ngơ ngác tự hỏi: “Ủa, mình có giỏi thật không, hay chỉ là ăn may?”.

Xây cái móng cho chắc thì nhà mới đứng vững được. Chậm một chút mà đi được xa hơn.

Áp lực muốn “ngộp thở”

Anh chị em nào làm sáng tạo nội dung chắc thấm cái này. Có một video được triệu view, sướng rơn người.

Nhưng ngay sau đó là hàng loạt câu hỏi dí sau lưng: “Video tiếp theo đâu?”, “Sao dạo này không hay nữa?”, “Hết ‘hot’ rồi à?”. Từ vui vẻ ban đầu, mình rơi vào trạng thái sợ hãi: “Chết rồi, không nghĩ ra gì mới chắc người ta quên mình mất”.

Nhưng anh chị em ạ, cái khiến người ta ở lại với mình lâu dài là cái “chất” bên trong, chứ không phải mấy khoảnh khắc ồn ào bên ngoài.

Giá trị thật chưa có, đã bị “thổi phồng”

Việc này giống như xây một cái nhà cấp 4 mà không làm móng. Người ta đi qua khen nhà đẹp, nhưng chỉ cần một trận mưa to là biết tay nhau ngay.

Khi được chú ý quá nhanh, mình chưa kịp hiểu rõ mình mạnh cái gì, mình muốn đi con đường nào. Cứ bị cuốn theo lời khen, lời tung hô mà cái “gốc” thì chưa có.

Cách giải quyết duy nhất là quay về với chính mình. Mình thực sự mê cái gì? Mình thực sự biết rõ cái gì? Cứ bắt đầu từ đó. Người xem bây giờ tinh lắm, họ luôn thích những gì thật thà và mang đậm dấu ấn cá nhân.

Khi cái rễ đã cắm sâu, thì dù trời có nắng gắt hay mưa bão, cái cây của bạn vẫn đứng vững.

Muốn ăn quả ngọt, phải chịu khó trồng cây

Người xưa nói “Dục tốc bất đạt” (muốn nhanh thì không tới đâu) cấm có sai. Danh tiếng cũng vậy. Nó có thể ập đến như một cơn mưa rào, mát mẻ đó nhưng cũng dễ cuốn trôi tất cả nếu cái “rễ” của mình chưa đủ sâu.

Hạt giống nào cũng cần thời gian

Xây dựng cái “tiếng” của mình cũng như gieo một hạt mầm. Đâu thể hôm nay gieo, mai đã đòi hái quả. Hạt mầm đó cần được tưới bằng kinh nghiệm, bón phân bằng kiến thức, và che chắn bằng sự tử tế của mình.

Đi từng bước nhỏ thôi, chậm mà chắc

Hồi trước tôi cũng ham hố lắm. Thấy người ta làm ào ào, tôi cũng đăng bài lia lịa, chạy show tứ tung. Kết quả là mệt như con cún mà chẳng thấy “chắc” ở đâu cả, người cứ chông chênh.

Mãi sau này, khi tôi bình tĩnh lại, làm ít đi, nhưng làm cái gì cũng kỹ hơn, dành thời gian nói chuyện với vài người theo dõi mình thật sâu… thì mọi thứ lại tốt hơn hẳn. Lúc đó tôi mới thấm thía câu:

“Đi chậm lại là cách để tới đích nhanh hơn.”

Người “Có sức nặng” thầm lặng – Họ làm gì?

Vậy những người chọn con đường “ảnh hưởng thầm lặng” này, họ làm gì để tạo ra cái “chất” riêng?

1. Biết rõ “cái gốc” của mình

Trước khi muốn cho cả thế giới biết mình là ai, họ ngồi yên và tự hỏi: “Mình thực sự mê cái gì nhất?”, “Làm cái gì mình thấy vui và có ý nghĩa nhất?”. Khi đã tìm ra cái “trụ cột” đó rồi, họ mới từ từ chia sẻ nó ra ngoài.

2. Thà “ít mà chất”

Họ không cần ngày nào cũng “xào nấu” 5-7 bài đăng. Họ giống như người đầu bếp gia truyền, thỉnh thoảng mới ra một món mới, nhưng món nào cũng là “tuyệt phẩm”, ăn một lần là nhớ mãi. Một bài viết, một video được đầu tư kỹ lưỡng có sức nặng hơn trăm bài viết hời hợt.

3. Xây dựng “tình thân”, chứ không phải “săn fan”

Họ không đếm like, đếm view. Họ quan tâm hơn đến những cuộc trò chuyện thật. Một cái inbox hỏi han chân thành, một bình luận chia sẻ sâu sắc còn quý hơn nghìn cái “thả tim” vô cảm. Chính những mối “tình thân” này mới là thứ giúp tiếng lành đồn xa.

4. Góp gió thành bão, tích tiểu thành đại

Những gì họ học được, họ viết lại. Những gì họ làm được, họ ghi chú lại. Dần dần, họ có cả một “kho báu” kiến thức và kinh nghiệm của riêng mình. Ai hỏi họ làm gì, họ chỉ cần đưa “chìa khóa” vào cái kho đó. Không cần la to, tự khắc người ta sẽ nể. Chính những thứ tích lũy qua năm tháng này mới là tài sản thật sự.

Lời cuối cùng…

Giữa thời buổi mà ai cũng muốn làm một cái gì đó thật “sốc”, thật ồn ào, mình hoàn toàn có thể chọn một con đường khác, bình yên hơn.

Ông bà mình nói rồi: “Gió lớn khó lay được cây nào có rễ thật sâu.”

Anh chị em mình cứ bình tĩnh mà đi thôi. Cứ chăm chút cho cái “gốc” của mình cho thật vững. Đến lúc cây ra trái ngọt, hương thơm tự khắc bay xa. Một cái “tiếng” được xây dựng từ chiều sâu và sự thật thà mới là thứ tồn tại mãi với thời gian.